top of page

Cơ duyên với viết lách

  • Ảnh của tác giả: The Stray Blaue Cat
    The Stray Blaue Cat
  • 26 thg 10, 2024
  • 7 phút đọc

Đã cập nhật: 16 thg 7

Cơ duyên với viết lách - The Stray Blaue Cat
@_thestrayblauecat trên Instagram

Tôi đã từng nghĩ rằng viết lách và tôi vốn chẳng liên quan, cũng chẳng có duyên phận với nhau. Có chăng cũng chỉ là những dòng cảm xúc vu vơ, những suy nghĩ khi tâm trí rối bời mà tôi thường bộc lộ trong cuốn nhật kí quen thuộc và gần gũi với mình. Hoặc là những câu văn rập khuôn, có phần khô khan mà tôi viết trong tiết tập làm văn ở trên trường. Dạo ấy tôi vẫn thích đọc sách, thế nhưng lại không thật sự chú tâm và lĩnh hội được gì từ chúng mà chỉ đọc cho qua loa để có cảm giác đạt được thành tích.


Cho đến một ngày chẳng nắng, chẳng mưa, cũng chẳng có gì bất thường nọ, sợi dây tơ kết nối hai thứ tưởng chừng không dính líu đến nhau bất ngờ rút ngắn lại. Ngắn đến mức chỉ cần liếc nhìn qua một cái là có thể cảm nhận rõ thứ đang tồn tại ở bên cạnh mình là gì.


Đó là một đêm giao thừa (tính theo dương lịch) bình thường như mọi năm bình thường khác. Mẹ tôi vẫn bận rộn với công việc như những dịp cuối năm khác. Tôi thì chẳng có hứng thú gì với bầu không khí nôn nao, nhộn nhịp và đông đúc ở ngoài kia, mà thời tiết của Đà Lạt vào tầm đấy cũng là quá nguy hiểm để đứng ở ngoài trời trong suốt mấy tiếng đồng hồ nếu không giữ ấm kĩ càng. Thật sự là rất lạnh. Lạnh đến độ khi tôi rời khỏi chiếc chăn bông mềm mại ở trên giường là đã cảm tưởng như mỗi bước đi trên mặt sàn như mỗi bước chân trần đang đi trên mặt nước bị đóng băng vậy, kể cả khi tôi đã mang dép. Thế cho nên chẳng có lý do gì để tôi mạo hiểm ra ngoài đường để đón năm mới bằng một cơn cảm cúm cả.


Tôi vẫn cứ ở lì trên giường như thế, vẫn cứ cuốn chăn quanh người và lướt điện thoại, hết nhắn tin với con bé bạn thân rồi lại nằm suy nghĩ vu vơ trong cơn buồn chán.


Khoảng tám, chín giờ tối, cái giờ mà cả hai đứa đã định nhắm mắt đi ngủ bởi vì nếu có thức xuyên đêm đi chăng nữa, đến cuối cùng vẫn là không có việc gì để làm cả. Bất chợt con bé ấy lại rủ tôi tải Wattpad về và viết truyện cùng với nhỏ, à không, phải là ấn cái nút “Theo dõi” nhỏ mới đúng. Nhắc đến Wattpad, bỗng có một mảnh kí ức ngắn chạy sượt qua não bộ trong khi tôi còn chưa kịp nhận ra được đó là dòng khoảnh khắc gì.


Tôi đăng nhập vào Wattpad bởi vì khi nhập dòng email vào, hệ thống đã thông báo là đã có tài khoản liên kết với email này. Đã có một chút bất ngờ lẫn hoài nghi hiện diện trong lòng cô gái học lớp tám khi ấy. Tôi không nhớ là mình đã tạo tài khoản trên đó khi nào, hay là có khả năng email tôi đã được một người nào đó xâm nhập vào và sử dụng hay không. Dù câu trả lời là gì đi chăng nữa, con bé ấy đã bắt đầu con đường viết lách nghiêm túc của mình ngay chính tại thời điểm đấy.


Đó chắc hẳn là một đêm đặc biệt, rất đặc biệt là đằng khác. Tôi đã thức và viết truyện xuyên đêm, bất chấp cả những tiếng pháo hoa ăn mừng năm mới rộn ràng ngoài kia và bầu không khí xung quanh đã tụt xuống ngưỡng 12-15°C, mặc dù tôi đã ở trong phòng và đóng kín các cửa lại. Đầu tôi liên tục nảy ra những tình tiết mới. Chữ nghĩa cứ tuôn ra không ngừng như thể có ai đó đã mở ra cánh cổng chặn dòng ý tưởng từ trước đến giờ vậy.

Thực ra trước đó tôi đã có một khoảng thời gian ngắn làm quen với việc viết blog cá nhân, nhưng tôi luôn cảm thấy văn phong khi ấy của mình vẫn còn quá non tay và có đôi phần trẻ con. Hơn nữa mục đích viết chắc chỉ là viết cho có, viết để cho vui thôi nên cũng chẳng thèm để tâm chăm chút cho ngôn từ của mình là bao.


Cơ duyên với viết lách - The Stray Blaue Cat
@_thestrayblauecat trên Instagram

Tôi cực thích nghe tiếng lạch cạch phát ra từ chiếc laptop quen thuộc và cả cái cảm giác từng tế bào thụ cảm trên đầu ngón tay chạm vào từng phím chữ nữa. Thể nên tôi cứ gõ, gõ mãi cho đến khoảng bốn giờ sáng thì mới chịu tắt máy đi ngủ. Không phải là vì tôi hết ý tưởng hoặc cảm thấy kiệt sức, mà là bỗng dưng cảm xúc tội lỗi lại dâng trào trong lòng khi đã để bản thân thức đến tận sáng sớm chỉ để làm việc. Thế nên tôi đành cuộn mình lại trong chiếc chăn ấm áp rồi rơi vào cơn mơ màng.


Bởi vì đó là lần đầu tiên tôi viết truyện nên chẳng biết gì đến khái niệm “lập đề cương trước khi viết”. Nói là không biết hoàn toàn gì về chuyện đó thì cũng không phải, trước khi bắt tay vào công việc gõ chữ thì bản thân đã ngờ ngợ được rằng mình nên lập dàn ý trước rồi hẳn ngồi viết sau. Tuy biết là vậy, cơ mà tôi lại không làm vì cảm giác háo hức và mong đợi mình sẽ công khai, khoe truyện cho mọi người thấy trong thời gian sớm nhất đã chiếm lĩnh lấy hầu hết phần não chịu trách nhiệm cho việc đưa ra quyết định. Tôi bị vòng lặp này trong suốt một khoảng thời gian dài cho đến khoảng thời gian gần đây, tôi mới chịu kiên nhẫn ngồi xuống và lên kế hoạch cụ thể cho bộ truyện, kể cả đó là một bộ truyện dài hay chỉ là oneshot.


Hồi còn viết Phố Mây tôi chỉ đơn giản là viết đến đâu thì lên kế hoạch đến đó chứ không lên ngay từ đầu. Điều đó dẫn dến việc Phố Mây dần đi lệch khỏi định hướng ban đầu mặc dù mới chỉ đi qua được hơn sáu chương truyện. Còn về tâm lí thì tôi bị writer’s block khá nặng, càng ngày động lực để tôi viết Phố Mây càng ít dần đi và cuối cùng là tôi chẳng nghĩ ra thêm tình tiết nào hợp lí và khớp với định hướng của tôi cả. Đã có một số tình tiết mà nói thẳng ra là khá “máu chó” và vô lý. Thế nên tôi quyết định tạm dừng bộ truyện này lại, và ở thời điểm hiện tại thì tôi đã ẩn nó khỏi Wattpad (và tôi thừa nhận luôn là lúc đấy tôi còn quá non tay nên không thể nghĩ ra cách giải quyết gì khác). Nếu sau này tôi có lại nguồn cảm hứng, động lực cũng như có những ý tưởng mới độc đáo và lý tưởng hơn cho truyện, vẫn sẽ có khả năng tôi viết lại Phố Mây cho tôi và những người theo dõi của tôi đọc.


Sau khi tạm ngưng dự án truyện Phố Mây, tôi đã để cho bản thân có một thời gian để nghỉ ngơi, suy nghĩ lại quyết định theo đuổi sở thích viết lách và bắt đầu học hỏi thêm các kiến thức về con đường viết truyện từ những người tiền bối đi trước cũng như đọc sách nhiều hơn, trau dồi thêm những kinh nghiệm, trải nghiệm từ cuộc sống thường nhật, đồng thời thay đổi một chút về văn phong để có thể truyền tải thông điệp qua câu chuyện một cách tối ưu nhất và cũng là để phù hợp hơn với phong cách riêng của bản thân.


Cơ duyên với viết lách - The Stray Blaue Cat
@_thestrayblauecat trên Instagram

Đã có những ngày tôi bỗng dưng bị mất nguồn động lực và tự hỏi rằng: “Nếu bản thân mình không theo đuổi viết lách thì có phải bây giờ mình đã thoải mái hơn rồi không? Chắc là sẽ không có những khoảnh khắc tự bất lực với bản thân khi phải ‘xuống tay’ với một đứa con tinh thần của mình, hoặc chạy đua với deadline để ra truyện cho đúng hạn, kể cả khi vừa chạy xong deadline học tập đâu.” Tôi rơi vào tình trạng này một vài lần và đến một ngày mà tôi chẳng nhớ rõ là ngày nào, tôi quyết định mở lại những bộ truyện đầu tiên mà mình viết. Xấu hổ và buồn cười. Đó chính xác là những gì đã diễn ra trong đầu tôi khi lướt mắt qua từng câu từng chữ trong các bộ truyện hồi ấy. Vậy mới rõ rằng bản thân đã đi xa được như thế nào, việc còn lại mà bản thân cần làm nhất ngay lúc này chỉ là không ngừng cố gắng và tìm hiểu sâu hơn về viết lách thôi.


Tôi không còn xem viết lách là một công cụ để tạo dựng và nâng cao thương hiệu của bản thân như hồi trước nữa. Tôi coi đó là nơi để bản thân được thể hiện và chấp nhận hơn con người cũng như cảm xúc và suy nghĩ thật của mình, là nơi mà mình có thể bày tỏ tình cảm một cách chân thành và cũng nhận lại được điều tương tự chứ không phải một lời đùa cợt, là nơi để tận hưởng những vẻ đẹp của từng con chữ chất chứa trong những áng văn chương.


Tôi không dám nhận rằng là tôi viết hay, tôi giỏi diễn tả suy nghĩ và cảm xúc của bản thân qua những câu chữ. Nhưng đối với cảm nhận của cá nhân tôi thì hiện tại mình đã tiến xa hơn rất nhiều so với bản thân của quá khứ.


Suy cho cùng thì viết là một chặng đường dài. Không phải là một bước đi chỉ cần bước qua ngày một, ngày hai là có thể chinh phục được.


Tái bút,

Thanh/Claire.

Bình luận


Contact

  • Instagram
  • Wattpad
  • Việt Nam Overnight
  • Facebook
  • Donate on Ko-fi

Tin nhắn đã được gửi thành công . The Stray Blaue Cat sẽ phản hồi bạn sớm nhất có thể qua email.

©2025 The Stray Blaue Cat

bottom of page