top of page

Mình bước tiếp thôi, em nhỉ?

  • Ảnh của tác giả: The Stray Blaue Cat
    The Stray Blaue Cat
  • 13 thg 10
  • 4 phút đọc

Amy Humphries trên Unsplash
Amy Humphries trên Unsplash

Vẫn là kẻ si tình với những khoảng kỉ niệm từ quá khứ luôn thường trực ở trong đầu mà có lúc lại chẳng chịu sống ch o hiện tại ấy, vẫn là con người với những kế hoạch tương lai đầy ắp bóng lưng của họ, vậy nhưng tại sao lần này lại có thể buông tay một cách nhẹ nhàng và thản nhiên đến vậy?


Chấp nhận thôi, thời hạn của mình đã đến mất rồi.


Dẫu chẳng phải tình yêu, nhưng cũng chẳng thể nói là một “tình bạn bình thường” được.

Dẫu chỉ là “bạn thân”, dẫu chỉ là một nhóm bạn “thường xuyên chơi game với nhau”…


Em của ngày ấy đã ước nguyện đi chung với họ thêm một đoạn đường nữa, dù ngắn thôi là cũng đã là quá đủ đầy đối với linh hồn lạc lõng và vô số những vết dao găm. Vào những ngày đầu mùa thu này, cuối cùng em cũng đã đạt được mong ước rồi. Tròn trĩnh thêm bốn mùa đông - xuân - hạ - thu được ở bên cạnh cô ấy, cộng cả vài tuần thắp sáng niềm hy vọng ngắn ngủi với anh ấy, rồi vài ngày vội vã tiếp xúc thoáng qua với những con người còn lại đã tồn tại trong cuốn băng tràn ngập sự hạnh phúc và hồn nhiên năm đó.



M. trên Unsplash
M. trên Unsplash

Năm đầu cấp ba, em đã đứng yên quan sát từng người, từng người một dần rời xa em và bước tiếp trên hành trình của họ. Em chọn lặng lẽ dõi theo bóng lưng của họ bằng ánh mắt của kẻ lụy tình, rồi tủi thân và tự dằn vặt mình tại sao có duy nhất mỗi một mình bản thân em là chẳng thể dứt tâm trí khỏi cuốn băng của những năm trung học cơ sở đó.


Em biết rằng em đã đối xử không tốt với bản thân, cơ mà em cũng không biết phải làm sao nữa. Em chỉ còn cách chấp nhận cảm xúc của bản thân, vì đó vốn là con người thật của em mất rồi.


Một người đã từng tự tin vào khả năng tự giải quyết vấn đề như em, lúc bấy giờ lại chỉ có thể bất lực với bản thân như vậy đấy.


Nếu buông tay, em hiểu rằng mình vẫn có thể tự xoay sở được. Bởi không có ai là có thể chết nếu như thiếu ai đó trong cuộc đời cả. Dù cho em có si tình đến mức nào, thì đó vẫn là thực tế của cuộc sống. Nếu em không bước tiếp mà vẫn chọn tua đi tua lại đoạn băng ấy dù nó đã kết thúc từ lâu, hay chọn chôn vùi những kí ức tươi đẹp đó cùng với thể xác của mình, đó có thể là “thiên đường” đối với em, nhưng sẽ luôn là “địa ngục” trong lòng một ai đó.


Nếu em chẳng tìm được những sự an ủi đó từ bất kì ai ở hiện tại, em vẫn có thể tự ôm chính bản thân mình mà. Mà thật ra… em biết rằng mảnh đất phố núi này luôn sẵn sàng đón em và vỗ về em vào lòng, bất chấp em có trầy trật như thế nào đi chăng nữa. Và em cũng biết rằng sẽ luôn có người chờ em ở một nơi nào đó và lắng nghe những lời huyên thuyên của em về cuộc sống dạo này, hay là về một ngày đã xa. Em biết rằng mình chẳng còn là một cô bé đơn độc nữa rồi.

Em cũng là một người sai, sai rất nhiều. Xin hãy thứ lỗi cho em. Em đã luôn tìm cách sửa, mà chỉ có điều có lẽ cách sửa lần này của em và cách họ đón nhận đã không còn ăn nhập với nhau như trước nữa.


Chỉ là không còn chung một tầng mây, không còn chung một vùng trời nữa.



Khoi Tran trên Unsplash

Đôi giày này đã từng rất đẹp và rất vừa vặn đối với em của thời ấy. Ngày qua ngày, vấn đề bắt đầu lộ diện ngày một rõ ràng hơn: Em giờ đây đã không còn là cô bé như những giây phút thử đôi giày đấy nữa, em đã trở thành một con người khác rồi. Đôi giày dần trở nên không còn phù hợp với em nữa. Dẫu là như thế, vấn đề lại chẳng nằm ở đôi giày đó, lại càng chẳng phải nằm ở bản thân em, mà là ở ánh mắt em trao cho nó và cho bản thân em. Thật ra đôi giày vẫn còn đẹp lắm, nhưng em sẽ chọn cố chấp ép cho bàn chân của mình vừa với đôi giày đó cho bằng được, bất chấp cho những giọt máu dần vương ra bàn tay em, và cả những giọt nước mắt bắt đầu đổ xuống thành từng dòng; hay là em sẽ đành lòng cất giữ nó trong tủ kí ức và tìm kiếm những đôi khác phù hợp với em hơn?


Sau tất cả, ông Trời dù sao cũng đã ban cho em một cơ hội để thỏa nguyện rồi. Vậy là đã mãn nguyện rồi, đúng chưa?

Mình chấp nhận thôi em, sẽ chẳng có gì là mãi mãi cả. Thời hạn của mình đã đến mất rồi.

Em bảo em mệt, em muốn nghỉ ngơi.

Cho nên là… thôi, mình cứ dũng cảm dừng chân nghỉ ngơi một chút, rồi lại bước đi tiếp, em nhé?

Hãy luôn nhớ rằng,

Em chẳng hề đơn độc chút nào đâu. Đừng từ bỏ chính bản thân mình, nha em?

Silent,

Thanh/Claire.

Bình luận


Contact

  • Instagram
  • Wattpad
  • Việt Nam Overnight
  • Facebook
  • Donate on Ko-fi

Tin nhắn đã được gửi thành công . The Stray Blaue Cat sẽ phản hồi bạn sớm nhất có thể qua email.

©2025 The Stray Blaue Cat

bottom of page